Bây giờ, đâu đó ở nửa kia nghèo khổ thành Madrid, người ta lại thốt lên: Đây rồi, chàng trai năm ấy.
Thiên đường Liverpool
Một thập kỷ trước thành phố cảng Liverpool đã chào đón một tay săn bàn cự phách đến từ thành Madrid, những Kopites đã mong chờ một cái tên nào đó đủ sức thay thế thần đồng một thời Michael Owen. Họ đã không phải thất vọng, một chàng trai với mái tóc vàng dài bồng bềnh lãng tử nhưng đối với anh ta thì chẳng có hàng phòng ngự nào là bê tông cốt thép cả, anh ta nghệ nhân của cái mà người ta gọi là nghệ thuật săn bàn hay đơn giản hơn, ở Liverpool này nếu Steven Gerrard là vua thì Torres là hoàng tử.
Torres sở hữu mọi phẩm chất của một sát thủ ở đẳng cấp cao nhất, tốc độ, sức rướn, độ càn lướt tuyệt vời và cuối cùng là khả năng dứt điểm miễn chê. Chân trái, chân phải, đánh đầu hay volley đều được anh ấy thể hiện một cách hoàn hảo. Để tạo nên một Torres thượng hạng thì đằng sau là một Steven Gerrard luôn sẵn sàng châm ngòi, một Alonso với những cú phất cờ chuẩn xác đến từng milimet hay nói cách khác hơn thì ở Liverpool Torres chơi bóng như một ông chủ thực thụ, công việc của anh ấy đơn giản là ngồi ăn rồi sút.
Nhưng sút tốt không mới là một chuyện, nếu không tốt thì người ta đã không nhắc tới anh như một sát thủ xuất sắc nhất Châu Âu, nếu không tốt thì Vidic và các cổ động viên Man Utd luôn ngay ngáy lo sợ mỗi khi cái tên Torres xuất hiện, nếu không đủ hoàn hảo thì đâu có cú ra chân quyết định mang về chức vô địch Euro cho Tây Ban Nha sau hàng thập kỷ chờ đợi để rồi từ đó mở ra một thời hoàng kim dành cho đội bóng xứ bò tót.
Cho đến vực thẳm Chelsea
Nhìn cái cách chàng trai số 9 của Liverpool hành hạ đội bóng con cưng mỗi khi giáp mặt đi kèm đó là cái lắc đầu đầy ngao ngán của Terry và khuôn mặt mướt mồ hôi hột của đồng đội thì Ngài Abramovich đã không ngần ngại móc hẳn 50 triệu bảng để chuyển vào tài khoản của đội bóng xứ cảng. Cuộc chuyển nhượng diễn ra chóng mặt mà người ta khó có thể mường tượng ra, rời bỏ màu đỏ truyền thống của Liverpool để khoác lên mình màu xanh lạ lẫm, hẳn Torres mong chờ thêm nhiều vinh quang mới.
Nhưng hỡi ơi nếu Torres của Liverpool là vàng ròng hay kim cương thì Torres của Chelsea chỉ là một cục… chì không hơn không kém. Có thể là ở Chelsea Torres không phải là vua để đồng đội phục vụ, có thể ở Chelsea Torres phải chạy nhiều hơn, chuyền nhiều hơn hay tích cực hỗ trợ phòng ngự nhưng tựu chung dù cho có bao nhiêu lý do đi nữa thì cái chính nó vẫn đến từ bản thân Torres.
Thời gian ư? 3 năm không phải là ít, cơ hội ư? chẳng lẽ quả bóng trước vạch sơn khung thành một mét không là cơ hội? Chính anh cũng biến bao nhiêu bàn thắng trở thành cơ hội rồi cơ mà. Cú đảo chân qua mặt De Gea đẳng cấp bao nhiêu thì cú đệm lòng sau đó xứng đáng trở thành trò cười cho thiên hạ bấy nhiêu. Sao vậy Torres, hay như anh nói rằng đến chính anh cũng chẳng hiểu rằng tại sao đôi chân mình lại như vậy nữa ? Một đôi chân đã khiến bao hàng phòng ngự nước anh phải run rẩy mỗi khi đối mặt, một đôi chân luôn mang đến niềm tin chiến thắng cho những Kopites thì cũng chính nó giờ đây chỉ là một khúc gỗ không hơn không kém tại The Blue.
Thời gian, thời gian là thứ những người hâm mộ một El Nino vẫn bấu víu vào một niềm tin rằng Torres sẽ trở lại như xưa, sẽ lại là những cú bứt tốc ngoạn mục xé tan mọi hàng thủ, sẽ là những cú ra chân nhanh như điện xẹt mà đến những thủ môn tầm cỡ thế giới cũng không đoán được quả bóng sẽ đi về đâu, sẽ là nụ cười trở lại trên gương mặt của một thiên thần chứ không phải là những cái ôm đầu tiếc nuối, không phải là những pha bóng lóng ngóng trước cầu môn, càng không phải là những pha diễn hài trên sân cỏ. Nhưng ôi thôi có lẽ màu đỏ vẫn là màu của vinh quang còn màu xanh mãi là một màu xanh ảm đảm và u sầu, phải không El Nino?
Nhưng Atlético de Madrid mới là nhà
Gã đầu trọc Adriano Galliani của Milan vẫn thế, ông ấy vẫn mặc một chiếc quần cộc đạp chiếc xe đạp riêng của mình để đi đón về những ngôi sao đã hết thời. Bấu víu hy vọng về một điều gì đó rằng họ sẽ lấy lại được đẳng cấp hay chí ít là thay phiên nhau tỏa sáng nhưng có lẽ ống cũng phải lắc đầu với trường hợp của Torres. Bản hợp đồng cho mượn 1 năm rưỡi này như đúng hơn là quà cho không biếu không Atletico Madrid mặc dù hướng ngược lại họ có sẽ có được Alessio Cerci.
Chàng đội trưởng trẻ tuổi năm nào đã trở về, trở về nơi mà hơn một thập kỷ trước anh còn là đội trưởng của Diego Simeone, trớ trêu thay ông ấy lại là HLV đương nhiệm của chính anh bây giờ. Ngày ra đi anh đang là một ngôi sao mà mọi HLV thèm muốn nhưng để có cuộc trở về này thì có lẽ Torres nợ ông ấy một lời cảm ơn, vị thế của Torres ngày xưa đảo lộn choLos Rojiblancos bây giờ. Họ đang là nhà vô địch La Liga, là á quânChampions League. Còn Torres bây giờ là gì? là một cục nợ không hơn không kém.
Người ta mặc định cho lần trở về nhà lần này của Torres là ăn mày dĩ vãng, là sự dang tay cứu giúp của Atletico Madrid nói chung và Simeone nói riêng, rằng đó chỉ là cái tình. Mặc cho bao hoài nghi, nửa kia thành Madrid vẫn tin vào một Torres họ đã từng có, một Torres khi xưa đã cho họ được ngẩng cao đầu trước gã hàng xóm lắm tiền nhiều của Real.
Cú đúp Torres thực hiện ngày hôm qua là thành quả của sự tin tưởng ở Simeone, là sự hãnh diện của Atletico Madrid khi đại kình địch của họ đã bị nhấn chìm bởi đứa con cưng một thời, là lời khẳng định của Torres rằng tôi trở về đây không phải chỉ để ăn bám, là một nhát dao cứa vào sự tự mãn của những Madrista rằng đội bóng của họ không thể bị đánh bại ở thời điểm hiện tại và cuối cùng nó cũng là một niềm tin nhen nhóm của những người vẫn hằng dõi theo bước chân của thiên thần tóc vàng khi xưa. Rằng anh ấy sẽ trở lại. El Nino sẽ trở lại.
Đâu đó ở nửa kia nghèo khổ thành Madrid, người ta lại thốt lên.
Đây rồi, chàng trai năm ấy.
TRACE
Vui lòng đợi ...